The Lie We Live – Xem và Ngẫm

0 Comments

Điều gì đã ngăn cản chúng ta làm những gì mình muốn? Ở những nơi mình muốn?

Ngày qua ngày bạn thức dậy ở cùng một nơi, đi theo một lối mòn và sống những ngày chẳng khác gì hôm qua bạn đã sống. Hãy xem và suy ngẫm:

Và dưới đây là bản Phụ đề tiếng Việt – Vietsub:

Vào lúc này, bạn đã có thể đang ở bất cứ nơi đâu, làm bất cứ điều gì. Thay vào đó, bạn lại đang ngồi một mình trước màn hình. Vậy điều gì đã ngăn cản chúng ta làm những gì mình muốn? ở những nơi mình muốn? Ngày qua ngày bạn thức dậy ở cùng một nơi, đi theo một lối mòn và sống những ngày chẳng khác gì hôm qua bạn đã sống. Và chưa bao giờ bạn được trải nghiệm cảm giác mỗi ngày bạn sống là một cuộc phiêu lưu mới lạ theo cách mà thế giới đổi thay trước khi cuộc đời bạn trở thành chuỗi ngày mất thời gian vô nghĩa.

Hãy sắp xếp lịch trình, lên kế hoạch cho những ngày phía trước. Vậy đây có được xem như là đã trưởng thành? Được tự do? Liệu chúng ta có thật sư tự do?

Thức ăn, Nguồn nước, Đất đai

Là những yếu tố vô cũng thiết yếu cho cuộc sống được sở hữu hoàn toàn bởi các tập đoàn… Hoàn toàn không có thức ăn trên cây không có nước sạch ở những dòng suối và hay đất đai để ta xây nhà. Nếu thử và lấy hết đi những gì trái đất cho ta, kết cục sẽ là chúng ta bị cô lập.

Vì vậy, hãy làm theo những quy luật của thiên nhiên. Chúng ta ngồi đó, khám phá thế giới qua cuốn sách giáo khoa. Suốt những năm ta chỉ ngồi yên và thốt ra những điều ta đã nói. Các môn học chỉ được kiểm tra, đánh giá trong các phòng học, phòng thí nghiệm. Đứng lên không có nghĩa là tạo nên sự khác biệt, hãy đứng lên để ngăn sự đổi khác. Hãy đủ thông minh để làm công việc của bạn chứ đừng hỏi rằng tại sao mình phải làm việc này. Và vì vậy chúng ta làm việc và làm việc, không còn thời gian nào khác ngoài công việc cho đến một ngày chúng ta nhận ra rằng đã quá già để làm công việc đó. Và thực tại là đây khi chúng ta dần chết đi và thế hệ tương lai sẽ thế chỗ chúng ta trong trò chơi “tử thần” này.

Đối với chúng ta con đường ta đi là độc nhất, nhưng chung quy lại, chúng ta chẳng là gì so với nhiên liệu. Nhiên liệu điều khiển những kẻ thống trị. Những kẻ thống trị giấu mặt đằng sau cái mác của các tập đoàn. Đây là thế giới của họ và nguồn tài nguyên lớn nhất của họ không phải là vật chất mà đó là chính chúng ta.

Chúng ta xây dựng cho họ các thành phố, vận hành máy móc của họ, chiến đấu cho các cuộc chiến tranh của họ. Vậy mà sau tất cả tiền bạc không phải là thứ họ hướng tới. Cái họ hướng tới chính là quyền lực. Tiền bạc chỉ đơn giản là công cụ họ sử dụng để điều khiển chúng ta, những mảnh giấy vô dụng mà chúng ta dựa vào để nuôi sống, để vận hành, để giải trí cho chúng ta.

Họ trả tiền cho chúng ta và ngược lại chúng ta trao cho họ cả thế giới. Nơi từng là lá phổi xanh tạo không khí trong lành, giờ đã bị các nhà máy làm cho ô nhiễm. Nơi từng cung cấp nước cho ta, thì giờ lại tràn ngập thứ chất thải độc hại. Nơi những con thú chạy nhảy tự do, giờ đã trở thành những trang trại công nghiệp. Nơi nhân giống và giết thịt không ngừng để thỏa mãn nhu cầu của chúng ta.

Hơn 1 tỷ người trên thế giới đang bị chết đói dù chúng ta đang có đủ thức ăn cho tất cả mọi người. Tất cả thức ăn đó đi đâu hết? 70% các loại hạt mà chúng ta trồng ra được sử dụng để vỗ béo cho vật nuôi thương phẩm. Vậy tại sao không cứu những người đang chết đói?

Bởi bạn không thể dừng việc thu lợi nhuận lại. Chúng ta giống như một dịch bệnh quét qua trái đất, cuốn đi môi trường sống của chính chúng ta. Ta nhìn thấy mọi thứ đều có thế bán, đều có thể sở hữu được. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra khi chúng ta làm ô nhiễm dòng sông cuối cùng? Đầu độc hơi thở cuối cùng của không khí?

Khi không có dầu cho những chiếc xe tải mang thức ăn đến với chúng ta? Khi chúng ta nhận ra rằng, tiền đâu thể ăn được, tiền đâu có giá trị đối với chúng ta? Chúng ta không phá hủy hành tinh này. Mà chúng ta đang phá hủy tất cả sự sống tồn tại trên hành tinh ấy.

Mỗi năm có hàng nghìn giống loài bị tuyệt chủng và thời gian vẫn trôi ngoài kia trước khi chúng ta tiếp tục. Nếu bạn sống ở châu Mỹ, có đến 41% bạn sẽ mắc ung thư. Cứ 3 người Mỹ sẽ lại có 1 người chết vì bệnh tim.

Chúng ta uống những đơn thuốc nhằm giải quyết những căn bệnh này, nhưng chăm sóc y tế lại chính là một trong ba nguyên nhân dẫn đến cái chết chỉ sau bệnh ung thư và bệnh tim. Chúng ta vẫn nói rằng chỉ cần ném tiền cho các nhà khoa học, họ sẽ nghiên cứu ra các loại thuốc để diệt trừ những căn bệnh này và mọi chuyện sẽ được giải quyết.

Nhưng các công ty thuốc và hội đồng nghiên cứu về ung thu lại dựa vào nỗi đau của chúng ta để kiếm lời. Chúng ta nghĩ rằng mình đang sử dụng một phương pháp cứu chữa, nhưng thực chất là ta đang quên dần nguyên nhân gây ra các bệnh đó. Cơ thể chúng ta là một sản phẩm của những thứ ta tiêu thụ và thức ăn ta ăn được tạo ra nhằm cung cấp lợi nhuận cho nó. Chúng ta lấp đầy cơ thể mình với các chất hóa học độc hại. Các cơ quan của động vật thì bị nhiễm khuẩn bởi các loại thuốc và bệnh dịch. Nhưng chúng ta lại không nhìn thấy được những điều đó. Bởi bên truyền thông, một lĩnh vực được sở hữu bởi các tập đoàn muốn giấu chúng đi. Xung quanh ta giờ chỉ toàn là những điều ảo tưởng được hư cấu lên thành sự thật.

Cũng thật là hài hước khi con người vẫn nghĩ trái đất là trung tâm của vũ trụ mà sau đó, chính chúng ta lại cho rằng mình là trung tâm của hành tinh này. Chúng ta tìm ra công nghệ và khẳng định rằng con người là thông minh nhất. Nhưng liệu máy tính, xe hơi và các nhà máy có thực sự thể hiện được độ thông minh của chúng ta? Hay chúng chỉ thể hiện chúng ta đã trở nên lười biếng đến mức nào. Chúng ta đeo vào cái mặt nạ văn minh, nhưng khi gỡ xuống, ta đã biến thành thứ gì?

Chúng ta đã quên rằng chỉ trong vòng 100 năm qua chúng ta đã cho phép những người phụ nữ quyền bầu cử, cho phép người da màu được sống một cách công bằng. Chúng ta hành động như thể chúng ta là người quá hiểu biết và đó là thứ chúng ta thất bại khi nhận ra. Chúng ta đi xuống phố và lờ đi tất cả những điều nhỏ nhặt. Những đôi mắt nhìn chòng chọc, những câu chuyện họ chia sẻ xem mọi thứ làm nền cho cái “tôi” của mình. Có lẽ chúng ta không cảm thấy sợ sự cô đơn rằng chúng là là một phần của một bức tranh lớn hơn nhưng chúng ta đã thất bại trong việc tạo mối liên kết. Chúng ta giết mổ lợn, bò, gà,… những con vật đó là những người xa lạ từ vùng đất khác chứ không phải những người hàng xóm gắn bó của ta như chó hay mèo, những con vật mà chúng ta yêu thương và thấu hiểu.

Chúng ta gọi những con vật khác là những kẻ ngu ngốc để biện minh cho hành động của chúng ta. Nhưng có phải chăng sự giết mổ đơn thuần chỉ là vì chúng ta có thể, vì chúng ta luôn làm như vậy và khiến nó trở thành chuyện thường? hay điều đó thể hiện rằng chúng ta học hỏi được ít như thế nào và chúng ta thích tiếp tục hành động xâm lấn nguyên thủy hơn là suy nghĩ và đồng cảm.

Một ngày nào đó, cảm giác mà chúng ta gọi là cuộc sống sẽ rời bỏ chúng ta. Cơ thể của chúng ta sẽ mục rữa, những giá trị của chúng ta sẽ trở thành hồi ức. Hành động của ngày hôm qua là tất cả những gì còn sót lại. Cái chết luôn luôn rình rập quanh ta,cho đến khi nó dường như xa rời khỏi cuộc sống thực tại.

Chúng ta sống trong một thế giới đang trên bờ vực của sự sụp đổ. Chiến tranh trong tương lai sẽ không có kẻ chiến thắng, bạo lực sẽ không bao giờ là cách giải quyết, nó sẽ phá hủy mọi giải pháp cuối cùng.

Nếu nhìn vào tận cùng những tham vọng của chúng ta, chúng ta sẽ nhìn thấy những giấc mơ không mấy khác biệt. Chúng ta đều có cùng chung một đích đến. Niềm hạnh phúc.

Chúng ta đập tan tành thế giới để tìm kiếm niềm vui mà không quan tâm gì khác ngoài bản thân chúng ta. Rất nhiều những người hạnh phúc nhất lại là những người sở hữu ít nhất còn chúng ta có thật sự hạnh phúc với những chiếc iPhones, những ngôi biệt thự hay những siêu xe? Chúng ta đang dần trở nên xa lạ. Thần tượng những người mà chúng ta chưa bao giờ gặp. Chúng ta chứng kiến những điều phi thường trên màn hình nhưng chứng kiến những điều tầm thường ở khắp mọi nơi. Chúng ta chờ đợi ai đó mang lại cho ta sự thay đổi nhưng không nghĩ rằng sẽ tự thay đổi bản thân.

Những cuộc bầu cử tổng thống cũng như việc tung một đồng tiền xu có hai mặt. Chúng ta chọn mặt mà chúng ta muốn và mắc lừa bởi sự lựa chọn, sự thay đổi được tạo ra.

Nhưng thế giới thì vẫn như cũ.

Chúng ta thất vọng khi nhận ra những nhà chính trị không cứu giúp được chúng ta, họ phục vụ những người đã giúp cho họ có được quyền lực mà thôi. Chúng ta cần những thủ lĩnh, chứ không phải là những nhà chính trị. Nhưng trong thế giới của những người chỉ biết bắt chước theo, chúng ta quên mất dẫn đường cho bản thân.

Đừng chờ đợi sự thay đổi mà hãy thay đổi theo cách bạn muốn.

Trước đây, chúng ta không làm điều này bằng việc chỉ ngồi ì một chỗ, Cuộc chiến sinh tồn của loài người không phải bởi chúng ta là kẻ nhanh nhất hay mạnh nhất mà bởi chúng ta đã sát cánh cùng nhau. Chúng ta đã từng lão luyện với hành động giết chóc. Bây giờ hãy cùng nắm giữ niềm vui cho cuộc sống. Đó không phải là việc cứu lấy hành tinh này. Trái đất sẽ vẫn ở đó cho dù chúng ta có tồn tại hay không. Trái đất đã tồn tại hàng tỉ năm, con người may mắn lắm thì sống được 80 năm.

Thời gian của chúng ta chỉ thoáng qua, nhưng sự ảnh hưởng của ta là mãi mãi. Tôi đã thường ước rằng tôi được sống ở thời đại trước khi có máy tính, khi mà chúng ta không có những tấm màn hình vi tính làm sao lãng.

Nhưng tôi nhận ra rằng có một lý do mà tại sao đây chính là thời điểm mà tôi muốn được sống nhất. Bởi vì giờ đây, chúng ta có một cơ hội đặc biệt mà trước kia chưa từng có, đó là Internet.

Internet cho chúng ta khả năng gửi đi một thông điệp và nhận được hàng triệu phản hồi trên khắp thế giới. Khi chúng ta còn có thể, chúng ta phải sử dụng những máy vi tính để mang chúng ta lại gần nhau, hơn là đẩy chúng ta ra xa hơn.

Trở nên tốt đẹp hơn hay tồi tệ hơn, thế hệ chúng ta sẽ quyết định cuộc sống tương lai trên hành tinh này. Chúng ta có thể tiếp tục phụng sự hệ thống của sự hủy diệt cho đến khi không còn ký ức nào về sự tồn tại của chúng ta nữa.

Hoặc là chúng ta có thể thức dậy. Nhận ra rằng chúng ta không hề tiến lên mà thậm chí còn tụt hậu. Chúng ta chỉ có màn hình vi tính trước mặt vì vậy chúng ta không nhìn thấy nơi nào mà chúng ta đang dẫn đầu.

Thời khắc hiện tại là mỗi bước đi, mỗi nhịp thở và mỗi cái chết dẫn đến.

Chúng ta là những đại diện của những người đi trước. Và bây giờ đến lượt chúng ta. Bạn có thể chọn cách tự tạo ra con đường mòn cho mình hoặc đi theo vô số những con đường mà những người khác đã chọn. Cuộc sống không phải là một bộ phim. Kịch bản vẫn chưa được viết ra, và chúng ta là những người viết ra nó.

Đây là câu chuyện của bạn và là câu chuyện của chính chúng ta!

A film by SpencerCathcart (Vietsub bởi CommunityEnglish Club)

Categories:

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *